13/12/12

Khung trời phía Tây

- Mẹ ơi!
Chị ngó nghiêng tìm mẹ. Cổng khoá. Không có tiếng trả lời. Chắc là mẹ chị lại ra chợ mua đồ làm hàng cho ngày mai. Chị quay ra phía cánh đồng, thấy bà đang lúi húi nhặt cỏ dưới mấy rãnh rau.
Lâu lắm chị mới bước trên những bờ ruộng nhỏ xíu ngoằn ngoèo nhưng từng bước chân chị vẫn vững. Cảm giác đau nhức khi bị kiến lửa đốt vẫn nguyên vẹn trong chị. Hơn hai mươi năm chị gắn bó với những bờ cỏ chênh vênh này. Giờ chắc chúng vẫn còn nhớ dấu chân của chị.
- Bà ơi!
Bà chị quay lại, huơ huơ tay nói to:
- Khéo ngã đấy!
Chị sững lại. Vẫn câu nói quen thuộc mỗi lần chị ra đồng với bà. Ký ức ùa về tràn lên mắt chị... Tuổi thơ của chị, những ngày tháng lam lũ của bà vẫn còn mới lắm.
Cánh đồng ngô bạt ngàn như hiển hiện ngay trước mắt chị. Bố chị đã phát hoảng vì tìm cả tiếng đồng hồ không thấy chị. Khi ấy chị mới học lớp 4, chị thích giang tay chạy khắp các bờ ngô, nhiều lần bị lá ngô cứa chảy máu mà không sợ.
Lên lớp 8 thì chị không thích như thế nữa. Chị chỉ ngồi trên gò đất cao kia nhìn về phía Tây. Khung trời ấy chị đã nhận là của chị. Chị hình dung ra rất nhiều hình thù từ những đám mây trắng tinh khiết vào cuối chiều. Khung trời ấy đã lưu giữ bao ước mơ của chị.
Trước lúc về thể nào bà chị cũng ngồi gốc đa nhìn về phía Tây, không phải để ngắm hoàng hôn như chị, mà để dự đoán ngày mai trời mưa hay nắng. Cây đa ở giữa cánh đồng các cụ nhà chị trồng lâu lắm rồi. Chú chị bảo người ta trả mấy trăm triệu nhưng các chú nhất định giữ lại. Chị hiểu rằng đó không chỉ là một kỷ vật thiêng liêng, đó còn là niềm tin để con cháu nhìn vào đó mà sống.
- Mày xách cho bà thùng nước lên đây.
Chị giật mình quay lại cầm cái thùng đi về phía nong. Bây giờ người ta không tát nước nữa nên cỏ mọc tùm lum hết cả. Chị vừa đặt thùng xuống nước mấy con đỉa đã bơi nhao nhao. Chị vứt thùng chạy bổ lên.
Bà chị cười:
- Mày cứ như trẻ con.
- Cháu thì đến già vẫn sợ đỉa bà ạ!
Mấy con đỉa kia chắc là cháu chắt bao nhiêu đời của cái con đã cắn chị hồi chị ngã xuống nong. Chị đã tát khau dây với bà từ khi chị chỉ biết đứng làm trụ cho bà kéo. Từng tháng ... từng năm ... khau nước cứ đầy dần lên theo tuổi của chị ... Rồi lại vơi dần đi theo tuổi của bà ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét