17/12/12

Mình sai rồi sao?!

     Mình mơ màng nghe tiếng con gái gọi "Bố ơi!". Con bé gọi câu thứ hai mình mới tỉnh hẳn. Đầu mình nặng trĩu và đơ đơ, nhìn đồng hồ mình giật thót: "Anh ơi, 7 giờ rồi!". Mình bật dậy nhảy ra khỏi giường, bố mình đang bấm chuông ngoài cổng. Ông đi qua thấy im ắng lạ thường nên gọi. Thì ra con bé nghe tiếng chuông tỉnh giấc gọi bố.
     Một đêm dài khó ngủ. Thường chỉ rúc vào nách chồng một lúc là mình ngủ, nhưng đêm qua mình gối đầu lên tay chồng mà chỉ nghĩ đến anh. Ánh mắt lao đao mệt mỏi của anh ám ảnh mình suốt mấy hôm nay. Có lẽ mình đã sai thật rồi!
     Anh là bạn thân của mình. Mình không đo được mức độ thân như thế nào, chỉ biết rằng anh thường kể cho mình nghe chuyện đời, chuyện công việc và chuyện tình yêu của anh... Anh gọi mình mỗi khi anh cần sám hối điều gì đó và anh không sợ mình nhìn thấy sự yếu đuối hay suy sụp trong đôi mắt đầy bản lĩnh của anh. Anh nghe mình khuyên bảo và anh ngoan ngoãn làm theo như mình là quân sư vậy. Ừ! Mình đúng là quân sư của anh, nhưng lần này hình như quân sư đã quá vô tâm đẩy anh và chị (người anh yêu) vào những ngày tháng đau buồn.
     Anh hơn mình 4 tuổi, có một gia đình êm ấm và hai đứa con xinh. Chị lấy chồng cũng như không vì chồng chị đi xa chỉ một tuần sau ngày cưới. Chị một mình sống trong gia đình chồng giàu có và khắt khe. Ba năm không có con chị không thể tiếp tục sống trong gia đình ấy, dù bác sĩ không tìm ra nguyên nhân vô sinh ở chị. Hai người gặp nhau trong sinh nhật con trai mình, anh trở thành học trò còn chị là cô giáo Tiếng Anh. Hơn hai năm sau anh bảo mình: "Mai ơi anh yêu cô giáo mất rồi!". Mình ngồi im nghe anh sám hối, hình dung ra những gì sẽ đến với hai người!
     Chị yêu anh không đòi hỏi, không toan tính. Đúng hơn là chị tự đấu tranh để không đòi hỏi gì ở anh. Chị quá cô đơn và yếu đuối. Chị không thể không yêu anh. Chị cần ở anh rất nhiều, không chỉ là sự sẻ chia, niềm tin hay những chăm sóc lo toan. Chị ghen với vợ anh. Chị cũng như những người đàn bà khác khi yêu: đầy khát khao được yêu thương chiều chuộng, đầy đam mê và những ham muốn đàn bà. Nhưng chị không đủ vô tâm để cho phép mình đòi anh từ bỏ cái gì đó vì chị, càng không thể để một người phụ nữ nữa đau khổ như chị.
     Anh yêu chị trong dằn vặt, hối lỗi. Anh có lỗi với vợ vì đã san sẻ tình yêu cho chị. Anh có lỗi với chị vì không đem đến cho chị một hạnh phúc tròn vẹn. Anh biết chị khao khát được anh ôm ấp hàng đêm dù chị bảo chỉ cần nhìn thấy anh trên webcam là đủ. Ba năm anh chị không dám làm gì hơn những vòng tay ghì siết và những nụ hôn nhiều khi lẫn cả nước mắt. Tình yêu của họ hạnh phúc chen với khổ đau, yêu thương chen lẫn tủi buồn. Anh nhiều lần muốn chấm dứt để tốt cho cả hai và nhất là cho chị nhưng không được. Anh yêu chị, thương chị, muốn là bờ vai cho chị ngả vào. Còn chị thì yêu anh quá!
      Mình thân chị hơn từ khi chị quen anh và thương chị hơn theo từng nhịp yêu thương của anh chị. Anh ấy đã đành, còn chị vẫn quá trẻ đẹp và chị cần cho mình cơ hội làm lại từ đầu. Chẳng lẽ cứ yêu anh mãi thế này đến bao giờ? Hết đời này hay sao? Mình không cần nói điều ấy với anh vì anh đã quá hiểu. Mình hỏi anh: "Anh vẫn yêu chị ấy lắm à?!" Anh ừ. "Anh thương chị ấy lắm phải không?!" Anh cũng ừ. "Anh có bỏ gia đình đến với chị ấy không?" Anh bảo anh không thể. Mình nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy thì anh hãy buông chị ấy ra. Như thế mới là yêu là thương anh biết không? Em hiểu làm điều đó lúc này rất khó nhưng anh hãy làm ngay đi."
     Một tháng anh lên công ty mẹ Hà Nội làm việc. Mỗi khi trở về anh không dám đi qua nhà chị. Đêm anh không dám bật đèn khi online nhưng anh cứ ngồi, có lúc chỉ để nhìn nick chị sáng. Anh xót xa khi đọc tin off của chị... Còn mình thấy nhói ở tim mỗi lần bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của chị. Ánh mắt ấy lại xa xăm như khi chưa yêu anh, nhưng hình như đau đớn hơn nhiều!
    Tối qua anh gọi: "Mai ơi anh làm thế sai hay đúng?" Mình giật mình bật ra: "Em cũng không biết". Chẳng lẽ mình đã sai rồi sao?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét