17/12/12

Mỗi sớm mai thức dậy



    "Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy! Tôi có thêm một ngày mới để yêu thương!"
   Câu nói ấy tôi vẫn nghe ở đâu đó trong đời. Và từ lúc nào đó, nó trở thành một niềm lạc quan, một niềm hứng khởi cho ngày mới. Để rồi, mỗi sớm mai của tôi, dù chỉ bắt đầu với khung cảnh rất đỗi thân thuộc và bình dị, cũng lãng mạn như bình minh trên biển ...


     Hiếm có một ngày hè tôi thức dậy khi mặt trời chưa lên. Giấc ngủ của tôi đến muộn hơn hàng xóm vài giờ bởi công việc, bởi sở thích và thói quen. Nên mỗi sáng khi tôi mở cửa mặt trời đã soi vào phòng khách, mọi người đã đi tập thể dục về...
     Nhưng hôm nay tôi chăm chỉ hơn ...
    Trời vẫn hơi tối! Hàng xóm của tôi còn ngủ yên nhưng cây bàng đã thức giấc, lay lay khoe những tán lá đang xanh thì con gái... Mặt trời e ấp sau mấy gợn mây. Chỉ vài phút nữa thôi là tia nắng non nớt đầu tiên sẽ hớn hở nhảy nhót trên tàu dừa. Và tiếng còi tàu sẽ xé toang màn sương mờ ảo, đánh thức xóm làng, giục giã người thân của tôi bắt đầu một ngày mới!


      Tôi thích đứng ở đây mỗi sớm để được hít thật sâu hơi ẩm man mát của sương mai. Tôi muốn cảm giác sung sướng khi được hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm có trong một ngày của phố cảng. Con đường phía trước đã lác đác những chuyến hàng sớm, chỉ lát nữa thôi lại tấp nập người xe. Bao nhiêu chiếc xe qua đây mỗi ngày sao vẫn thấy thân quen. Một ngày vắng nhà tôi nhớ lắm nơi tôi đang đứng, nhớ con đường phía trước, nhớ những cụ già chống gậy hàng ngày đi chợ qua ...


    Đứng ở đây cũng thấy thành phố của tôi phát triển như thế nào. Những chuyến xe hàng đổ về Hải Phòng hầu hết đều đi qua đây. Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày ... mật độ xe càng đông hơn. Nhiều khi đang đêm tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng còi xe. Kể ra có đôi lúc cũng thấy hơi bực mình thật. Nhưng khi điều đó đã thân quen như bữa cơm hàng ngày thì lại khó mà chịu nổi những lúc vắng. Cũng như tiếng con tàu xình xịch chạy qua xóm mỗi ngày, nếu thiếu đi, một ngày của tôi sẽ thiếu!


    Phượng đem mùa hè đến xóm tôi muộn hơn nên giờ vẫn còn đỏ một góc đường. Mỗi sáng tỉnh giấc tôi đã quen nhìn về phía ấy. Ở đó có những xúc cảm không quên của tôi một thời cắp sách _ những xúc cảm đã từng nhuộm đỏ ước mơ tôi ... và theo tôi đến bây giờ, cùng ước mơ của mỗi lớp học trò...


Sớm mai của tôi ...

Mát lành ...

Trong trẻo ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét