17/12/12

Ngày 7 tháng 3



Sáng:
    Mình bắt đầu một ngày mưa bằng câu status: "Mưa triền miên đến phát điên!". Chưa đầy 1p đã có hàng chục câu đáp trả kiểu như: "Điên triền miền hả?"; "Bà điên xóm tớ cứ lên cơn là cởi quần áo chạy sang hàng xóm" ... Đấy! Các thầy cô không chịu dạy dỗ chỉ mải chat chit... Sếp mình nên vứt cái wifi đi thì hơn!

    Hết tiết 2 mình bye đồng nghiệp yêu dấu, chào học trò mến thương, mình về ...đi ăn sáng. Quán hoa trong ngõ nơi mình vẫn ăn sáng nhộn nhịp hơn ngày thường. Mình bị tắc giữa rất đông khách mua hoa, thấy họ xôn xao nói về chủ đề tặng cô ngày 8.3. Chị chủ quán nhìn mình lắc đầu cười cười, may quá mình để cặp trong cốp xe, chẳng ai biết mình là cô giáo trừ chị ấy.

Trưa:
    Một tin nhắn đến: " Mình là người đứng đắn chứ có gì đâu mà bạn phải nhờ người lớn gọi điện...". Là số máy của một anh có lần gọi nhầm số cho mình. Mình không nhớ và cũng không nói quá 3 câu với ai nhầm số. Không hiểu sao anh bộ đội ấy thích kết bạn kiểu teen teen. Mình chỉ trả lời mấy tin nhắn đầu rồi bảo người đó đừng nhắn cho mình nữa, nhưng mỗi sáng anh bộ đội vẫn nhắn chúc ngày mới. Người đó còn bảo hôm nọ có việc xuống HP đã đứng bên đường nhìn sang nhà mình. Người đó khen mình xinh và đảm đang. Đúng là chị bán cháo ở An Dương rất xinh thật, lại quyến rũ nữa. Mình bảo người đó mình bán cháo dinh dưỡng ở An Dương, quên không nói rõ mình chỉ bán cháo phổi, không có nhiều món như chị ấy. Mình nhắn: "Sao anh biết cuộc gọi đó liên quan đến tôi?". "... vì người đó chỉ nói mỗi câu "anh Hoàng à?", gọi mình đúng tên mình cho bạn"... Anh ta lòi cái đuôi nói dối tên. Cuộc gọi đó chính là mình, bằng một sim rác, để check xem có phải là bạn mình đang trêu mình không.

Chiều:
    Mình cùng hai đồng nghiệp lang thang đi mua quà cho các cô giáo của con mình, cũng là đồng nghiệp cùng trường. Mình than: Sao không "gửi thư" cho nhanh, các phụ huynh toàn làm thế cả, vừa tiện vừa đỡ mất thời gian. Thậm chí chẳng cần hoa hoét gì, đưa cho con cái thư bảo nó đến gửi cô là xong.
    Hai đ/c rủ mình vào shop giày, tưởng để mua cho ai hoá ra bắt mình thử. Mình vùng vằng không vào, bảo: "Chị em thân thiết không phải thế". Lập tức nàng Hương quát: "Muộn rồi bà có nhanh lên không. Mai mà tôi phải đến là tôi vừa đi vừa chửi đấy". Ối giời! Bó toàn thân luôn. Câu chuyện ở quán hoa lại văng vẳng bên tai... Cuối cùng cũng chọn được đôi giày ưng ý, lật đế lên hơi giật mình vì giá tương đối. Kệ, mình ứ phải trả tiền hihihi. Ai bảo các nàng thích chơi đẹp thì gắng chịu.
   Gần 5h rồi. Mình lượn ra Cầu Đất, chọn được hai cái cặp tóc ưng ý cho hai mẹ. Hihi mình cứ thích mỗi khi mua gì cho hai mẹ là mua cùng loại đồ, chỉ khác phong cách. Có điều nếu được hỏi về giá của chúng, thì nói thật với mẹ đẻ và ... chưa nói thật với mẹ chồng... Xong vấn đề mua bán, mình lượn ra Salon Hậu xuống thêm vài cm tóc. Mình nhắn tin cho chồng: "Em cắt tóc chắc 6h mới về. Anh nấu cơm giúp em nhé!". Hì hôm nay là ngày 7 tháng 3 cơ mà, mấy khi được remote chồng mà không sợ về bị đòn.

Tối:
    Một tối vui với những lời chúc mừng từ học trò, bè bạn và bữa cơm ngon của chồng... Rồi một cô học trò đi vào, trên tay không phải hoa, không phải quà, chẳng phải một tấm bưu thiếp mà là một cái phong bì tặng cô. Khổ thân con bé, nó sẽ nghĩ gì về thầy cô khi tí tuổi đã phải mừng cô 8.3 kiểu ấy. Mình đút vào túi áo nó, bảo: "Con bảo mẹ là cô cảm ơn, cô tặng cho con để mua sách vở". Con bé rơm rớm mắt ngượng ngùng nói: Em bảo mẹ mua hoa nhưng mẹ em bảo bận không mua". Hai cô trò đi ra sân thì mẹ nó chạy từ cổng vào. Chị ấy bảo: " Em thông cảm chị không mua được hoa, em cầm mua hộ chị". Trời ơi! Giằng co mãi chị ấy mới chịu cầm phong bì về. Mình áy náy vì đã làm tổn thương học trò của mình, nhưng không còn cách nào tốt hơn.
     Ngày 7.3 bắt đầu và kết thúc như thế đấy. Nếu có lòng nhân ái, tin rằng người ta sẽ hiểu: rất hiếm thầy cô ghét bỏ học trò, nhất là những đứa trẻ ngây thơ, cho dù bố mẹ chúng đối xử với mình như thế nào! Mỗi năm chỉ có hai ngày kỷ niệm tôn vinh mình thôi. Nhưng 11 năm làm cô giáo mình vẫn mơ một ngày kỷ niệm chỉ có học trò, hoa và những tiếng cười trong trẻo!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét