17/12/12

Tôi cảm nhận

   Tôi đặt nhẹ nhàng những bước chân quen thuộc qua các khu nhà của bệnh viện Việt _Tiệp. Không ai muốn quen bước ở nơi đây, tôi cũng vậy. Nhưng hơn 30 năm lớn lên và đang bắt đầu già đi trên thành phố này, tôi không còn nhớ mình đã vào đây bao nhiêu lần, chỉ biết là nhiều lắm rồi. Với ai đó bệnh viện là nơi có những mất mát lớn, những đau đớn tột cùng, những lo lắng và những sẻ chia chăm sóc... Tôi thì khác hơn. Bởi không chỉ có vậy, những yêu thương của tôi cũng bắt đầu từ đây. Và vì thế, tôi thấy thân thiện hơn với bệnh viện, cảm tình hơn với các y bác sĩ.
   Đang háo hức tiến về phòng bệnh của người bạn sắp ra viện, tôi bất chợt thoáng thấy một bóng áo trắng quen... Anh cười: Lại vào viện hả em? Tôi bước chậm lại, không nói, chỉ hơi cúi và cười - như điệu cười với anh trong lần gặp cuối cùng vài tháng trước.
   Anh là trưởng phòng bệnh nên chúng tôi gặp riêng anh cảm ơn và nhờ anh giúp đỡ trong thời gian người nhà tôi điều trị. Tôi ấn tượng với anh ngay từ lần gặp đầu tiên ấy. Nhìn anh đẹp và thông minh như những bác sĩ trong phim Hàn. Lời nói, cử chỉ và ánh mắt anh đều ân cần, quan tâm. Anh cho tôi cảm giác tự tin trước anh, bệnh nhân của anh không phải co dúm, lắp bắp như với nhiều bác sĩ khác. Anh luôn bước vào phòng bệnh với bước chân nhanh nhẹn. Anh hay cười và nhìn vào mắt người anh đang nói chuyện. Đó là điều tôi thích nhất ở anh.
    Chúng tôi phải đưa người nhà lên HN vì tình trạng bệnh không tiến triển tốt. Chúng tôi lại gặp riêng anh cảm ơn anh đã quan tâm và nhờ anh cho chuyển viện vào ngày thứ Bảy. Anh nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi. Anh hướng dẫn chúng tôi phải làm những gì và làm như thế nào. Chúng tôi làm theo lời anh và việc chuyển viện không có gì khó khăn cả. Mợ tôi bảo: "Ông này tốt tính và nhiệt tình lắm". Tôi thì nghĩ giá bác sĩ nào cũng như anh thì bệnh viện Việt Nam chẳng khác nào bệnh viện Hàn Quốc.
   Tôi đến nhận giấy chuyển bảo hiểm theo lời hẹn của anh vào sáng thứ hai tuần sau đó. Tôi gặp anh ở chân cầu thang. Anh vẫn nói chuyện với tôi với điệu cười đẹp và thân thiện. Đây là lần đầu tiên tôi một mình đến gặp anh, nói với anh nhiều câu hơn và càng thấy ấn tượng với anh hơn. Anh bảo: "Em đến sớm thế. Vào phòng chờ anh, giao ban xong anh làm cho em". Tôi không vào phòng mà tha thẩn ra ghế đá ngồi, nhớ miên man những kỷ niệm thời yêu đương của tôi ở đây.
    Hết giờ giao ban tôi vào phòng gặp anh. Anh hỏi vài thông tin về tôi và tình trạng người nhà tôi, sau đó anh bảo tôi sang phòng anh đợi anh. Tôi không sang phòng anh mà đứng ở ngoài chờ. Tôi thấy anh đi đâu đó, một lúc sau anh quay lại rồi lại đi... Tôi hơi nóng ruột vì chờ lâu và bắt đầu thấy có gì đó ... quen quen.
    Nhưng tôi vẫn chờ ...
   Khoảng hơn 10h anh về phòng, nói chuyện đùa vui với đồng nghiệp của anh. Tôi lại vào hỏi: "Anh đã giúp em được chưa ạ?". Anh bảo đợi anh rồi anh gọi một cô điều dưỡng: "Em cầm cái này xuống làm thủ tục chuyển bảo hiểm giúp anh".
Rồi anh bảo tôi:
- Em sang phòng anh, anh nói chuyện một lát.
Tôi theo anh vào phòng. Anh mời tôi ngồi và anh bắt đầu nói chuyện:
- Anh giúp gia đình em thế này là trái phép đấy. Bình thường chuyển viện vào thứ Bảy thì không chuyển bảo hiểm được đâu...
    Anh còn nói vài câu nữa, đủ để tôi hiểu mình cần phải làm gì. Tôi lấy ra cái phong bì đã chuẩn bị trước định sẽ gặp riêng anh để anh làm nhanh giúp. Nhưng vì "15 phút trong ngày" của tôi lại đến vào đúng thời điểm nhạy cảm nhất, khi đó tôi muốn ... thử cảm nhận của mình.
    Tôi đặt phong bì lên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh nói lời cảm ơn. Anh xua tay, cười thân thiện:
    - Anh giúp em hoàn toàn vô tư. Anh không nhận cái này đâu.

   Còn tôi cười nhẹ tênh và bước ra. Cái phong bì vẫn ở trên bàn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét