18/10/13

CHO BẠN TÔI


Khi tôi ngồi trên giường lên blog làm thơ
Thì bạn tôi đang ngâm mình trong nước lũ 
Những thùng mì những gói lương khô những quần áo cũ
Cho đồng bào đang run rẩy trong mưa

Con gái tôi khanh khách cười
Khi thấy cụ già chui ra từ mái ngói
Lũ trẻ con ướt rượt...
Chen chúc trên nóc những ngôi nhà
Con trai tôi ganh tị
Rằng trường lụt trắng trơn các bạn được ở nhà
Lại được ăn mì tôm sống...

2/10/13

Có phải mùa thu


Hoàn thành bài tham luận, 
mình mở cửa bước ra sân thượng. 
Tiếng con tàu đi trong không gian ngập tràn hương hoa sữa.
 Những chùm Ti gôn vô cùng quyến rũ dưới trăng thu... 
Và mình lại thấy mình đang điên điên...



Có phải là mùa thu
Rụt rè bên khung cửa
Hoa sữa buông lời ngỏ
Dế chiều thôi ngâm thơ

Có phải là mùa thu
Gió may lơ ngơ nhớ
Cây lá xao xác đợi
Đất trời vời vợi mong...



Có phải là mùa thu
Mưa lao xao nhắc gọi
Trăng mơ màng không nói
Buông hững hờ tiếng đêm

Có phải là mùa thu
Bướng như là nỗi nhớ
Tím tận cùng xứ sở
Níu chân người ra đi…




15/9/13

Ấy là thu ...

    Ta thấy mùa thu về tối qua, khi vài chùm hoa sữa rụt rè tỏa hương bên cổng nhà hàng xóm. Thu ngọt nhẹ len qua khung cửa, phả vào ta quá đỗi dịu dàng! Thoáng ngỡ ngàng ta bước ra ban công, thấy một bầu trời sao lấp lánh... Ấy là thu, mùa của những thổn thức không cùng. Nắng cứ mặc nắng và mưa cứ kệ mưa...

    Thu chỉ vừa chạm lên má chút hanh hao, nhẹ lắm nhưng đủ cho ta thấy se lạnh trên môi! Heo may mải miết tràn lên tóc, mơn man những khát khao... Gần lắm tiếng đoàn tàu cuối tuần xình xịch trong sương thu, đưa con người về tổ ấm...

    Ta mong ước một mùa yêu thương cho tất cả!!!



15/8/13

ĐIÊN

    Trong đời chắc có quá nhiều thứ khiến bạn điên. Trong trường hợp này của mình bạn có điên không: 


    Mình nhận giấy triệu tập đi tập huấn 5 ngày tại Đồ Sơn kèm lời thuyết phục cộng với động viên pha chút dọa nạt nếu không đi sẽ thế này thế kia. Thực tình đi xa mình còn có hứng, chứ Đồ Sơn đã quá quen với mình, lại đang ảnh hưởng bão. Nhưng chối không được mình đành làm giấy tờ xin tạm ứng kinh phí, đấu tranh tư tưởng quyết định giã từ chồng con lên đường đi chiến đấu.

6/8/13

Điên vì anh...

             
               Anh đi...
               Thành phố ngủ quên
               Gió mùa đứng lặng, ngày mênh mang ngày
               Anh về...
               Đông ấm heo may
               Lâng lâng cây lá, chiều say nắng vàng
               Anh đi...
               Phố sớm thênh thang
               Ngã tư chạng vạng, đường hoang mang đường
               Anh về...
               Gió ngát muôn phương
               Ngày qua vội vã, đêm sương thẹn thùng!


30/7/13

Họp lớp

   
  Sáng sớm, mình lướt qua tập lịch treo tường, ngắm nghía rồi bật ra:
- Mai đã tháng 8 rồi!
Chồng ngây thơ:
- Tháng 8 em có họp lớp không?
Vẫn dán mắt vào tờ lịch đọc mấy câu danh ngôn, mình buột miệng:
- Em có.
Chồng vẫn ngây thơ:
- Họp lớp mầm non hả?
   Ối thôi, mình bị đểu rồi. Đấy, sống với chồng đểu chỉ một chút sơ sẩy là toi ngay. Nhìn cái mặt hớn hở mình vừa tức vừa ức! Mà mình đâu có họp nhiều, suốt từ hè đến giờ mới họp có 3 lớp: 9B, 12A2, ĐA7. Tháng 8 họp lớp NA1 nữa mới là 4 mà!

25/6/13

Gặp lại Sapa...


   Tôi quen một người đã bỏ thành phố lên với Sapa, nơi anh mở phòng tranh và cưới một cô gái hát hay múa điệu. Tôi không biết chắc vì sao anh mê Sapa đến thế, vì núi đồi mênh mang xanh hay vì cô gái của anh mát dịu như tiết trời Sapa. Còn tôi, lần trở lại này vẫn bị cảnh sắc Sapa làm cho mê mẩn. Không có cơn mưa bất chợt cho mây mù giăng kín lối, không có nền trời trong vắt cho những áng mây trắng nũng nịu... Một Sapa lạ hơn, xanh mát trong nắng hè...
   Tôi mải mê theo câu chuyện bốn mùa Sapa của cô bé kế bên trên chuyến tàu Hải Phòng - Hà Nội. Sapa lại ngập tràn tâm trí tôi, nhắc nhớ những hình ảnh lạ lẫm đã làm tôi vô cùng thích thú hè năm trước. Và tôi quên ngay những rung lắc của con tàu khiến nhiều người trong đoàn tôi say chao đảo...


22/6/13

Xem movie này, bạn có khóc như tôi?

  Một ngày trong những ngày giáp 28/6, ngày Gia đình Việt Nam, tôi bắt gặp movie này. Không mới với bất cứ ai, không lạ với tất cả mọi người, nhưng chắc hẳn rất nhiều người rơi nước mắt như tôi, khi nghe và dõi theo những nét vẽ cuộc đời của Đứa Bé... Có một điều trái ngược là: Khi nhiều người đang chán gia đình của mình, thì rất nhiều người khác đang khao khát có gia đình để được buồn vui với nó!!!

19/6/13

Mình ngố thật!

   
    Bàn chân mình xưa nay vốn không được nuột nà nay bỗng dưng nổi lên một cái mắt cá, to bằng hạt đỗ chè, đầu sần sùi. Mọc ở đâu chả mọc lại mọc ngay bên phải ngón thứ hai, nơi quai dép xỏ ngón tì vào. Đau! 
   Mình hỏi mọi người có kinh nghiệm trong vụ này được biết: Nó đẻ theo cấp số nhân, không cắt nhanh nó mọc thành chùm ở chân kinh lắm. Mình nghe mà nổi da gà. Chị dâu mình cũng bị bệnh này rồi, có lần chị cắt hàng chục cái, có cái to tướng ở gan bàn chân khâu 6 mũi đau lắm.

12/6/13

Những con đường bên tôi...


     Trong đời, tôi đã đi qua nhiều con đường. Tất cả chúng đều như là bạn, chứng kiến và chia sẻ những tâm sự của tôi mỗi lần tôi đi qua. Nhưng có lẽ con đường mang nhiều nỗi niềm nhất, chất chứa nhiều tâm tư nhất, dù không phải ngày nào tôi cũng qua, là con đường về quê nội.
     Nó thân thuộc với tôi đến thế vậy mà hôm ấy nó như dài ra gấp vài lần. Tôi không vừa đi vừa lẩm bẩm hát, cũng không nghĩ đến bất kỳ điều gì như mọi khi, mà chỉ muốn nhanh nhanh để có thể nhìn thấy bà. 

6/6/13

Nghỉ hè rồiiiiiiiiiiiiiii

     Mình đang ở những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài. Rất nhiều dự định và kế hoạch cho mùa hè đã được vạch rõ từ đầu năm, giờ đang dần trở thành hiện thực. Bởi thế nên sáng nay, sau một tuần nghỉ làm, mình mới có chút thời gian gọi là rảnh! 
    1/6 cả nhà vui sướng vì ai cũng được mang quà về nhà. Bọn trẻ hãnh diện vì được thưởng và háo hức chờ xem bố mẹ mang gì về cho chúng. Con trai vừa bước chân vào cửa vội vàng giơ túi bánh kẹo lên khoe: "Mẹ không có nên con ăn mỗi cái kẹo, còn đâu con mang về". Mình cười rưng rưng, thấy niềm vui đang dâng tràn trong mắt. Con trai tồ tẹt của mình bắt đầu lớn rồi!

 




29/5/13

Một ngày nóng!


     Sáng nay mưa và dịu mát. Nhưng hôm qua thì quá nắng nóng! 
Sáng!
    Lễ tổng kết năm học diễn ra giữa sân trường một buổi sáng khủng khiếp. 4 cái bạt không che nổi gần 800 học trò khỏi cái nắng, 4 cái quạt không đủ làm mát những học trò may mắn ngồi gần quạt nhất. Học trò của mình thường ngày ngoan là thế, chỉ có một cô giáo ở sân trường lúc thể dục giữa giờ cũng ít khi có tiếng nói. Vậy mà sáng qua, trước hơn 60 khách mời, chúng liên tục xin cô đi uống nước và lấy vở xuống để quạt. Thầy cô ngồi dưới quản lớp hiểu rõ nắng nóng thế nào nên không nỡ mắng học trò, thương chúng nhiều hơn!

23/5/13

Tên bài là gì bây giờ?

       Sau đợt tập huấn, mình trở về khi sân trường hoen đỏ sắc phượng cuối mùa. Mới có một tuần mà mình thấy cứ lâng lâng. Thế mà chỉ vài hôm nữa thôi lại nghỉ hè!
       Bọn trẻ con tíu tít chào cô. Lạ thật, dáng mình đâu đặc biệt lắm mà chúng có thể nhận ra khi mình bịt kín bưng, không thò cái gì ra ngoài. Bọn trẻ, giống như những con cún con, yêu những người gần gũi với chúng nhất. Không như người lớn mình, nhiều khi không nhận ra và không biết giữ gìn những điều thực sự ý nghĩa với mình.

13/5/13

Hoa Lan Hải Phòng


    Trung tâm thành phố vốn chật chội, mấy ngày nay người xe như nêm. Người ở đâu mà nhiều thế không biết! Đến chỗ nào cũng tưng bừng cờ hoa, hát múa. Người dân đổ về trung tâm, chen chúc để xem các đoàn nghệ thuật của 10 tỉnh đồng bằng Sông Hồng và các đoàn nghệ thuật nước ngoài biểu diễn. Thế mới biết dân Hải Phòng đói lắm những hoạt động văn hóa nghệ thuật kiểu này!
    Mình hòa vào đám đông, trong lòng rộn rã lắm! Đến chỗ nào cũng chui vào một tí nghe họ hát, xem họ múa. Mà thật ra mình chẳng biết chính xác họ hát gì múa gì, chỉ biết là đang hát quan họ hay hát chèo gì đó. Đông quá, ra đường chủ yếu để lấy không khí là chính!
    Nhưng ấn tượng nhất với mình lại là một góc yên tĩnh, vườn hoa Nguyễn Du, nơi những giò Lan đang lặng lẽ góp vui cho thành phố!



9/5/13

Hải Phòng ơi...


    Ngay từ nửa đầu tháng Tư, mình đã háo hức chờ bông phượng đầu tiên nhóm lửa cho những ngày hè. Và đây, ngày 24 tháng 4, sự mong mỏi đã được thỏa mãn:



4/5/13

... Hòa Bình


    Mình đã từng rất khổ sở mỗi lần phải ngồi lên ô tô. Và sau chuyến đi Hà Nam cách đây 11 năm thì rất lâu sau đó mình không một lần nào dám lên ô tô nữa. Nếu ai chưa từng bị say xe, người đó sẽ không thể nào hiểu được thực sự say xe là như thế nào. Còn mình, mình hiểu quá rõ: 
   Bắt đầu say là khi mình thấy cổ mình ứ lên nghèn nghẹn, đầu hơi choáng. Mỗi lần hít vào là một lần muốn trả hết đồ ăn thức uống cho nhà xe.
   Giai đoạn thứ hai là buồn buồn ở bụng như có kiến bò... Rồi mình thấy bụng nhói một cái, thế là phải mau mau mở túi ni lông ra. Nếu không nhanh tay thì thôi rồi, mọi thiên thạch sẽ vỡ òa trước mặt mình. Đoạn đường ngắn thì mình chỉ say đến thế, còn nếu đoạn đường xa thì có cả giai đoạn 3 rồi giai đoạn 4.

18/4/13

Thứ Năm buồn!

     Sáng thứ Tư ngổn ngang công việc, cô giáo về trường đã gần giờ tan học. Cô Tin báo hôm qua mất điện thoại, biết là ở lớp đấy mà cô Tin và cô chủ nhiệm điều tra cả buổi không ra.
      Cô giáo bắt đầu tăng nhiệt! Từ ngày cô về trường cũng có vài học trò lấy trộm tiền bố mẹ đến mua quà và đồ chơi chia cho các bạn. Có đứa lấy hẳn cục tiền 20 triệu của mẹ đem đến lớp cho mỗi bạn một ít. Vừa rồi có bạn nam thường xuyên rút ví mẹ. Điều tra thì hóa ra anh chàng thích một bạn nữ trong lớp, bạn ấy bắt cho tiền mua này nọ. Thật là! Tí tuổi đã thể hiện rõ bản tính đàn ông rồi!

6/4/13

Thứ Bảy !!!

       
       Sáng cuối tuần, ta ưỡn ẹo mãi mới ra được khỏi giường.
      Ta cầm chổi ra sân quét lá và hít hít không khí buổi sáng trong lành. Hàng xóm của ta người rong con cho ăn, người tập thể dục. Ta Hello Good morning với ông Tây Đức ở trọ nhà bên cạnh và nói xấu ông ấy với hàng xóm (Ông này có biết Tiếng Việt đâu mà lo), chuyện là ông ấy có mấy em Việt Nam bám đuôi, tối hôm trước xảy ra đánh ghen òm tỏi. Đánh nhau xong, một lúc nàng nhắn tin: "Mày mà yêu con nào, tao sẽ giết mày". Lạ là ông ấy chẳng yêu "con" nào, nhưng các "con" cứ đến nấu cơm cho ông ấy măm, rồi lại oánh lẫn nhau. Tây sống ở đất Việt sướng thế đấy!

29/3/13

Tràng An - Bái Đính



      Đến Tràng An vào Chủ Nhật mùa lễ hội, chắc hẳn không ít người cảm thấy sung sướng vì vẫn còn được sống sót trở về, như tôi. 
      Tôi đặt bước chân đầu tiên trên đất Tràng An với thật nhiều cảm xúc lãng mạn, yên bình của miền mênh mang sông nước núi non. Bỗng giật thót vì tiếng gào thét của một bác trong ban quản lý lễ hội. Một tay bác cầm loa, một tay bác chém không khí, và luôn miệng quát tháo khách du lịch.

10/3/13

8 - 3 vui vui!

     
       Như là một dịp để kỷ niệm, như là một dịp để tôn vinh người phụ nữ, trường mình năm nào cũng tổ chức kỷ niệm ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3. Còn phải nói, chị em phấn khởi lắm vì được chiều chuộng, được săn đón và nhất là được thấy mình quan trọng. Nhưng niềm vui dường như vẫn còn thiếu, bởi mình chỉ là một nửa cuộc đời của chính mình, còn nửa kia là vợ là chồng. 

24/2/13

Tết 2013

  
     Hầu như năm nào chồng mình cũng ủy quyền chọn đào Tết cho mẹ con mình, vì anh í bận làm đến tận 28 Tết. Mấy năm trước chỉ có mình với cu Đăng, còn năm nay cả ba mẹ con tung tăng về quê từ 22 cơ. Được về quê thật thích, chẳng riêng gì mình. Nhìn điệu cười khoái chí của hai đứa nhỏ là biết ngay.

 















8/1/13

Kết thúc và bắt đầu!


      Sáng đến trường, ta mở cửa chui vào phòng ngồi rung đùi. Chả phải đó là thói quen của ta, mà vì lạnh quá tự chúng cứ rung liên hồi. Ta mở blog như thói quen thường ngày, không phải để lang thang, không phải để viết hay đùa vui với mọi người, đơn giản là mở ra để nhìn thấy nó và nghe nhạc. Sáng mùa đông lạnh giá bỗng rộn ràng hơn với những bài ca xuân! Cả tâm hồn ta cũng đang tươi mới hơn!