
Chiều cuối năm!
Bỏ sau lưng những ồn ã, náo nhiệt, ta thênh thang giữa đất trời với cỏ cây hoa lá. Những cơn gió lạnh buốt không làm hoa bớt tươi, chẳng làm ta bớt háo hức. Mùa xuân mới sắp đến rồi!



Cứ nghĩ chỉ mùa hạ thất thường như con gái, nắng đấy rồi mưa ngay, bất thường như những giận hờn yêu đương. Thế mà mùa đông cũng đỏng đảnh chẳng kém. Mới sáng nay nắng còn hoen vàng cây lá, mà chiều đến, chỉ sau giấc ngủ trưa ngắn thôi, cái lạnh đã len qua áo, khiến người ta đi đâu cũng muốn về nhà!



Sau sáu tiếng đồng hồ nôn nao trên những cung đường gập ghềnh, khúc khuỷu từ Buôn Ma Thuột, Đà Lạt hiện ra xanh tươi và rực rỡ qua ô cửa kính. Ô, Đà Lạt lạnh lắm sao? Mình thấy người Đà Lạt toàn mặc áo khoác ấm, mình thì phong phanh.