18/4/13

Thứ Năm buồn!

     Sáng thứ Tư ngổn ngang công việc, cô giáo về trường đã gần giờ tan học. Cô Tin báo hôm qua mất điện thoại, biết là ở lớp đấy mà cô Tin và cô chủ nhiệm điều tra cả buổi không ra.
      Cô giáo bắt đầu tăng nhiệt! Từ ngày cô về trường cũng có vài học trò lấy trộm tiền bố mẹ đến mua quà và đồ chơi chia cho các bạn. Có đứa lấy hẳn cục tiền 20 triệu của mẹ đem đến lớp cho mỗi bạn một ít. Vừa rồi có bạn nam thường xuyên rút ví mẹ. Điều tra thì hóa ra anh chàng thích một bạn nữ trong lớp, bạn ấy bắt cho tiền mua này nọ. Thật là! Tí tuổi đã thể hiện rõ bản tính đàn ông rồi!
      Đó là những lý do trẻ con. Nghiêm trọng hơn, đã có học trò biết lấy trộm đi cầm đồ rồi. Cô tăng nhiệt là vì chưa học trò nào dám lấy đồ của cô giáo, lại ngay trong giờ học. Vừa bực vừa buồn, cô tiến thẳng lên lớp, rút điện thoại ra và hỏi: "Các em có biết điện thoại của cô giống điện thoại của cô giáo nào không?". Học trò nhao nhao: "Em thưa cô giống của cô Tin, nhưng của cô không có hình con thỏ đằng sau".
     Cô huyên thuyên về cái điện thoại với những câu kiểu như: "Em lấy đt ấy em cũng chỉ dùng được 1 ngày vì em không thể mua được sạc pin của nó quanh đây"; "Ai dùng đt ấy cô gọi là biết ngay họ đang ở đâu, cách cô bao nhiêu km và ở hướng nào"... Cô giáo nhắc nhiều lần cụm "lấy điện thoại", nói nhẹ nhàng nhưng nhìn thẳng vào mắt từng học trò. Cả lớp tròn mắt cuốn theo lời cô, chỉ có một cậu hơi lảng đi khi chạm ánh mắt hình tên lửa của cô. 
   Trước khi dừng lời, giọng cô chùng xuống: "Thời gian các em thức cùng thầy cô nhiều hơn cùng bố mẹ. Thầy cô là người hiểu các em nhất và luôn tin tưởng các em. Bởi thế các em không nên phá vỡ niềm tin ấy chỉ vì một hành động dại dột. Một bạn lấy trộm đồ sẽ gây nghi ngờ cho cả lớp, rồi cô trò chúng ta sẽ luôn phải sống trong đề phòng lẫn nhau. Đây là lần đầu cô sẽ châm chước, chỉ khiển trách rút kinh nghiệm. Cô hứa sẽ giữ bí mật nếu em tự giác nhận và hứa sẽ không tái phạm. Nếu không, cô sẽ xử lý kỷ luật trước toàn trường và mời phụ huynh đến gặp cô. Cô chờ em hết buổi sáng nay" ...
     Cô giáo nhờ cậu học trò kia cầm giúp tờ báo lên phòng cô. Sau khoảng 30 phút trò chuyện, không hề có dấu hiệu gì là cậu học trò phạm tội. Cô chưa mất quá 1 tiếng đồng hồ cho vụ việc tương tự nào trước đó. Cô chưa phán đoán sai lần nào nhưng biết đâu đấy lần này cô sai? Cô giáo quyết định đánh đòn cuối cùng: "Có thể bạn nào đùa cô giáo, lấy điện thoại của cô cho vào cặp em, em không biết nên rơi ở nhà thì sao. Hết giờ cô chở em về nhà tìm thử nhé". Cô giáo không rời mắt khỏi mắt học trò, cô đọc được ở đấy một thoáng sợ hãi. Học trò vẫn tỉnh bơ: "Trưa nay chú đón em về bà ngoại không về nhà. Bố mẹ em đi làm". "Ừ, cuối giờ lên gặp cô rồi hãy về nhé!"...
     Cuối giờ, trò tiến thẳng ra cổng đi bộ về phía nhà mình. Cô gọi trò quay lại, tiếp tục nói chuyện nhẹ nhàng. Một lúc sau, khi biết chắc không trông đợi sự tự giác của học trò. Cô giáo đanh giọng: "Em làm cô bực mình rồi đấy. Sáng nay em đã nói dối cô nhiều lần, lúc em bảo tối qua em về bà ngoại, lúc em bảo về bà nội, lúc em bảo về nhà. Bây giờ em cũng thế. Em lên xe cô chở về, em về đâu cô sẽ đi cùng em về đó". 
    Trò bật khóc: "Thưa cô em trót lấy". Cô dịu giọng: "Ừ được rồi. Cô rất vui vì em đã nhận lỗi. Thế em để ở đâu hay cho ai rồi?". "Thưa cô bố em cầm". (Ồ, thảo nào chưa đầy 30 phút điện thoại đã không liên lạc được). "Cô bảo nhé! Em về xin lỗi bố em trót dại lấy của cô giáo và đã nhận lỗi với cô, xin bố cho mang điện thoại đến trả lại cô. Sáng mai cô chờ em nhé!"
      Sáng nay trò không lên tìm cô mà cô phải lên tìm trò. Trò bảo: "Hôm qua bố em không về nhưng em bảo mẹ em là mẹ ơi khi nào bố về mẹ bảo với bố cho con mang điện thoại lên trả cô". "Ừ, em cứ về lớp học đi đã. Cô sẽ nói chuyện với em sau". 
     Cô giáo tìm đến nhà trò vì biết trò sẽ tiếp tục nói dối cô và phụ huynh. Bố của trò đang ở nhà. Cô nói: "Cháu Tr bảo em hôm qua cháu bảo bố là cháu nhặt được điện thoại và bố đang cầm. Đó là đt của cô Tin học, sáng nay em đến xin phép nói chuyện với anh xem thực hư thế nào và xin lại để trả cho cô ấy". Bố học trò bình thản: "Anh hỏi nó cái sim đâu. Có sim anh mới có thể gọi để biết đt của ai mà trả lại...". Cô giáo hiểu ý của bố trò nên chỉ cười nhẹ: "Có thể vì sợ phát hiện nên vội vàng tháo sim ra".
    Cô nói rõ với bố trò sự thật và nói lý do cô không đưa trò về cùng... Cuối cùng cô cũng cầm được chiếc điện thoại về trường. Điện thoại không có sim, màn hình và cài đặt đã thay đổi nhiều. Với chiếc điện thoại ấy, ngay cả người lớn quen dùng đt hiện đại cũng mất nhiều thời gian mới làm quen được. Những bức ảnh gia đình cô Tin vẫn còn, nhìn vào đấy cả xóm của trò có thể đọc tên từng thành viên trong gia đình cô ấy. Và các số liên lạc trong đt vẫn còn nguyên.
   Tuần tới chắc chắn cô chủ nhiệm và cô phụ trách sẽ mời trò cùng phụ huynh lên giải quyết vụ việc. Còn cô, cô buồn nhiều hơn vui khi tìm ra thủ phạm chính là học trò của mình. Trò đã nói dối cô nhiều lần nhưng cô sẽ giữ lời hứa với trò: không nêu tên trò trước toàn trường. Bởi cô biết con đường vào đời của trò còn rất dài. Giận trò ít mà thương trò nhiều hơn vì có những tấm gương trò soi mỗi ngày chưa thực sự sáng!
   

12 nhận xét:

  1. Cô giáo quả là một nhà tâm lý, là một điều tra hình sự nữa, hê hê.
    Zưng em théc mec là sao nó lại lấy đt đưa cho bố nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trẻ con dù biết lấy trộm nhưng vẫn ngây thơ lắm. Cậu học trò bảo chị là bố không cho chơi đt. Chị hiểu là: Có thể chỉ đơn giản là lấy về mở ra chơi, bố nhìn thấy hỏi thì bảo là nhặt được. Bố thu luôn, thấy đt xịn bố tháo sim dùng tạm.
      Thậm chí có thể lấy về khoe luôn là nhặt được và bị thu ngay, chưa được chơi tẹo nào, hix

      Xóa
  2. Á! Quên chưa TEM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
  3. Giỏi! Như một cảnh sát điều tra có hạng!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì, em bắt nạt trẻ con chút thôi anh ơi

      Xóa
  4. Mang niềm vui sang cho SM hết buồn nè

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sự hiện diện của anh Minh Châu ở đây là niềm vui lớn nên dù Mai muốn buồn hơn cũng khó đấy ạ hiiiiii

      Xóa
  5. Anh gặp trò rồi. Cô Tin cứ hay khoe cái điện thoại đểu nên trò muốn vứt đi cho đỡ ngứa mắt. Đã cấm sử dụng điện thoại khi giảng dạy còn lôi ra để khoe.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ối giời, hết hồn. Em với anh có duyên gì đâu sao anh vẫn về?

      Xóa
  6. Sang tăm SM nè, chúc SM thật vui nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh! Chúc anh cuối tuần hạnh phúc cùng gia đình, người thân, bạn bè và nhất là vui với blog!

      Xóa