15/12/12

Em ân hận vì đã yêu anh ... quá muộn!


    Đời người phụ nữ có khi nào phải ân hận với quyết định của mình không anh? Nhiều chứ anh nhỉ?! Em cũng là một phụ nữ đấy, lại là một phụ nữ rất bình thường. Mọi thứ của em cùng lắm cũng chỉ kha khá. Thế nên chuyện em ân hận gì đó có lẽ cũng hết sức bình thường.
   Cái lần thăm anh ở viện như một con dấu chứng thực về mối quan hệ của hai đứa mình. Hồi đó em đâu biết huyệt nào ở chỗ nào, thấy anh kêu đau đầu thì cũng liều xoa xoa bóp bóp. Ơ thế mà anh khỏi đau đầu thật. (Em đoán thế vì thấy da mặt anh bớt nhàu hơn hẳn). Cả buổi anh nói có vài câu, nhưng chỉ cần thế em cũng nhận ra anh là người quá tính toán và keo kiệt. Thay vì nói những lời cảm động, biết ơn... thì anh bảo: Tay em nhỏ, sau này mua nhẫn cưới chắc không tốn tiền.
    Ra viện, một tuần anh gọi cổng nhà em ít nhất 7 lần. Khó chịu vô cùng vì cái kiểu tiếp khách thay chủ nhà của anh. Bạn trai đến chơi thì anh rót nước mời, họ về thì anh tiễn ra cổng. Dần dần chẳng còn chàng nào thèm đến nhà em nữa. Anh ngồi chờ em dạy thêm. Anh ngồi chờ em soạn bài. Anh ngồi chờ em ...xem Ti vi. Anh ngồi rảnh rỗi nên uống nhiều nước. Em không tính nổi đã tốn bao nhiêu nước cho anh uống nữa. Em bắt đầu ân hận vì đã bấm huyệt cho anh, có khi em bấm nhầm vào cái huyệt lì của anh mất rồi.
Mấy tháng đầu em hoan hỉ vì mình có một fan cuồng nhiệt. Mấy tháng sau em bắt đầu thấy ghét, cười cũng kém nhiệt tình . May quá, lại đúng lúc cơ quan anh nhiều việc lu bù, tối toàn 9, 10 giờ mới về. Em sung sướng hoan ca trong bụng...

Một ngày không thấy anh ... Em thanh thản vô cùng.
Một tuần không thấy anh ... Mẹ em mấy ngày mới phải nấu nước. Bà bắt đầu hỏi han: "Sao tuần nay nó không đến? Hay nó chán mày rồi hả con?". Em cười: "Anh ấy chán, con biết ơn."...
Ngày thứ 8 anh không đến... Em nghĩ có thể anh phải làm thêm.
Ngày thứ 9 anh không đến... Em băn khoăn chả lẽ ngày nào anh cũng về 10h hay sao.
Ngày thứ 10 anh không đến... Em lo lắng chắc là anh thấy em cứ tỉnh khô nên nản.
Ngày thứ 11 anh không đến... Mẹ em bảo: "Mày cứ ngúng nguẩy thế nó chán là phải. Mày chê nó thì có mà yêu chó". Mẹ thật là, em đã sốt hết cả ruột lên mẹ lại còn bỏ thêm lửa.
Ngày thứ 12 anh không đến... Em thấy trong người bứt rứt quá. Anh đang làm gì? Hay đang ... uống nước ở nhà ai?
Ngày thứ 13 anh không đến... Em được một anh bạn khen là hiền hơn hẳn, vì không thấy em đá đểu như em vẫn thế.
Ngày thứ 14 anh không đến... Em xem hết tập phim nhưng rùi ngớ ra khi thằng em trai hỏi: Phim gì đấy chị?
Ngày thứ 15 thì anh đến... Em cười với anh. Anh nhìn xoáy vào mắt em, cười tinh quái. Thôi chết rồi! Em chợt hiểu ra em đã bị anh lừa một cách bài bản.
   Em với anh không ai kém đểu hơn ai nên cứ đá qua đá lại. Một năm ... hai năm ... rồi ba năm ... Em tặc lưỡi: Thôi, yêu thì yêu! Em đã quá hiểu về anh và anh cũng vậy. Nhưng rồi em bắt đầu do dự với quyết định có cưới anh hay không. Em e là anh không biết làm một người đàn ông trong nhà. Nhà em có cái bóng đèn cứ chập chờn mà không thấy anh đề cập gì đến. Em toàn phải bật bóng đèn nhỏ, nhìn không rõ con ruồi.
    Nói thì nói thế nhưng có bỏ anh được đâu. Em vốn dễ xúc động, thấy anh tâm huyết quá em cũng mủi lòng, lại thêm cậu em bảo: Cỡ như mày lấy được nó quá là vớ được cục vàng. Hơ, vàng đâu không thấy, chỉ thấy cục thịt 70kg, giá mà là vàng thì em đã lấy từ lâu rồi.
Ừ, cưới thì cưới.
    Thế mà! Chỉ mới cưới được một ngày em đã nhận được ngay một điều cay đắng. Anh hỏi: "Em có biết tại sao anh không sửa bóng đèn cho nhà em không?" Em còn chưa kịp mở miệng anh đã bảo: "Vì em hợp với ánh sáng không nhìn rõ con ruồi, khi ấy nhìn em rất xinh".
    Lòng kiêu hãnh trong em bị tổn thương kinh khủng. Không phải vì bị anh chê xấu mà vì em đã hiểu quá đơn giản về anh. Nhưng em vốn dĩ là một phụ nữ tốt nên dù thế nào cũng quyết: đã lấy chồng thì hết lòng vì chồng. Em bắt đầu học thêm nấu ăn, quyết tâm cho anh thấy rằng chẳng có cơm ở đâu ngon bằng cơm em nấu.
   Năm thứ nhất, mỗi chiều về nhà anh lao ngay vào bếp choàng tay ôm em từ phía sau, hít hà tấm tắc rồi nhặt rau, bóc hành giúp vợ...
Từ năm thứ hai, mỗi chiều về nhà anh cũng lao ngay vào bếp ... nhưng ... là để mở lồng bàn kiểm tra các món em nấu. Em hơi buồn nhưng cũng vẫn cười. Thấy anh thích thú với những món em làm là em mãn nguyện lắm rồi. Từ ngày lấy anh, chưa bao giờ em thấy anh chê.
_ Anh thấy ngon không?
_ Ngon lắm. Em nấu cái gì cũng ngon.
Em sung sướng nhìn chồng, nhưng tính vốn cẩn thận nên em hỏi thêm một câu cho chắc:
_ Hình như hơi mặn anh nhỉ?!
_ Em nấu như thế nào với anh cũng ngon.
Ối! Mặt em rát như bị xát ớt. Sao em toàn bị anh lừa ngoạn mục thế này! Nếu yêu anh sớm hơn thì em có nhiều thời gian để hiểu anh, chắc đã không bị anh lừa nhiều đến thế.
Em ân hận vì đã yêu anh... quá muộn!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét