15/12/12

Mùa đông trong nhà



   Chiều không bên anh, em đi trong mưa lạnh cuối đông. Gió dật dờ lật tung chiếc khăn len trên ngực. Cái lạnh hình như đang ngấm vào da thịt em. Lướt qua quán cafe em thèm một ly thật nóng. Thèm không phải để uống, mà để ôm hai bàn tay vào ly rồi áp lên má. Ấm lắm đấy! Nhưng em thèm thế thôi, chứ em biết hơi ấm ấy không giống hơi ấm từ bàn tay anh.
   Em định tranh thủ mua thêm đồ Tết. Nhưng cảm giác thèm đó cộng với làn mưa lạnh đã kéo em về nhà sớm hơn. Gần tiếng nữa anh mới về, vẫn kịp thời gian cho em chuẩn bị bữa tối. Nhà mình chỉ tối mới được ăn cùng nhau nên đó là khoảng thời gian em chờ đợi nhất. Bước vào nhà, sau khi để cặp xuống thể nào anh cũng đi ngay vào bếp, khi đó chỉ có thể hoặc là ôm em từ phía sau hoặc là nếm thử cái gì đó. Thường thì anh trêu em trước rồi mới ăn, nhưng hôm nào có món đúng sở thích thì anh ...bỏ giai đoạn . Khi ấy em hơi buồn vì anh mải ăn mà quên mất em, nhưng rồi em lại tự an ủi: tại anh ấy thích món mình nấu quá đấy thôi!
   Gọi là bữa tối cho long trọng, chứ kế hoạch của em tối nay chỉ là một chảo cơm rang hihihi. Sau 15 phút rửa, gọt, thái, băm ... em đã có đủ các thứ cần thiết cho một chảo cơm mà em tin cả nhà mình sẽ thích. Người ta có cơm ngũ sắc nhưng em rang lại thành lục sắc, bởi lẽ có thêm sắc của cơm ...cháy. Em thích chờ cơm hơi sém một chút mới đảo, để thỉnh thoảng có một miếng cháy mỏng mỏng. Ngày nhỏ, cu Đăng hay ghé vào tai bố mẹ nhai dòn dòn khoái chí. Bây giờ đến con bé con, hễ gặp được miếng cháy con bé lại gọi: "Bố ơi! Mẹ ơi! Đăng ơi!". Khi cả nhà nhà tập trung chú ý, con bé nhai cộc cộc rồi cười sung sướng. Thế là em vui!
   Có bàn tay anh, có tiếng cười của con bé, mùa đông trong nhà mình không lạnh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét