15/12/12

Em đi chùa Hương

Hôm qua em đi chùa Hương
Hoa cỏ còn mờ hơi sương
Cùng bạn bè em ... quấn đầu che mưa

Nho nhỏ cái con đò ngang
Mưa xiên buốt cả xương sườn
Quần Jeans áo len ướt
Môi em tím bầm lập bập "Nam mô..."

Đò đi qua Bến Đục
Mọi người ứ nhìn em
Nghẹn ngào em không nói
Em bây giờ ... Thôi rồi! Ba lăm...
Nhưng em vẫn còn ...hay lắm đấy anh ơi!


   Em đi Chùa Hương vào một đêm mưa gió rét. Cả đoàn co ro trong những chiếc áo mưa mỏng manh. Lần đầu tiên em đi đò. Em sợ! Lúc ấy trời còn rất tối, em chỉ nhìn thấy bóng trắng của áo mưa. Con đò nhỏ đông người cứ tròng trành trong mưa đêm.
  Tối quá em không nhìn rõ người lái đò có giọng nói trầm ấm. Anh ấy như một hướng dẫn viên du lịch hài hước và nhiệt thành. Đò nặng thế mà giọng của anh vẫn khoẻ đến tận cuối bến. Anh kể hai vợ chồng anh đều lái đò ở đây. Trong mùa lễ hội anh phải chở nhiều chuyến trong ngày, từ 4h sáng đến tối muộn, mỗi ngày như thế trung bình anh được trả 100k. (Một chuyến chở đoàn của em chủ đò thu được 1,6 triệu).


    Động Hương Tích đông nghẹt thở. Người ta đá vào gót em, giẫm lên chân em đau điếng. Người ta đẩy em đi, đủn em lại... Em không thể dừng lại để nhìn ngắm xung quanh. Em không biết trưởng đoàn dâng lễ ở đâu, chẳng thấy được động đẹp đến mức nào. Nhưng em cố chụp một cái ảnh xem sao, vì cái loa trên đầu cứ liên tục kêu "nghiêm cấm quay phim chụp ảnh".


    Em bị lạc đoàn. Cáp treo đông quá em đành một mình tha thẩn đi xuống. Rất nhiều hàng quán và những người cò hàng mời chào, chèo kéo. Chắc họ nhìn em giống một con gà tây ngây ngây. Em chưa đi Chùa Hương bao giờ nhưng những trò lừa đảo, cướp giật ở đây em đã nghe nhiều. Em thấy sợ nên bước đi nhanh hơn, mong gặp ai đó cùng đoàn. Xuống được một đoạn em gặp một chị đang bị một nhóm người vây quanh, biết ngay chị ấy đã bị vào tròng của bọn lừa đảo.
   Ở đây người ta bán dễ cây thật nhưng cướp tiền cũng thật. Người ta bảo 200k một kg. Chị ấy mua 1kg và đưa cho hắn tờ 500k. Hắn đút ngay vào túi và nói vẫn thiếu triệu rưỡi vì 2 triệu 1kg cơ. Chị ấy bảo thế thì không mua nữa, hắn bỏ đi bảo là đi lên lấy hàng. Mấy anh cùng đoàn quay lại thì bọn họ xúm vào rất đông doạ dẫm. Lúc xuống bến mới biết một chị nữa cũng bị cướp y như vậy.
   Những con người ấy nhìn mặt quê mùa, chân chất là thế. Có mấy cô trông hiền lành, đôn hậu, tầm tuổi như mẹ em. Sao các cô ấy lại làm cái việc đó ngay trên miền đất Phật?!


   Suốt mùa lễ hội, em không tìm thấy sự thanh tịnh và yên bình ở những nơi em đến. Ở đâu người ta cũng chen lấn xô đẩy. Nhạc sàn đập rầm rầm ngay trước cửa chùa... Thoát khỏi những tiếng rao bán, những trò lừa bịp trên đường lên Động Hương Tích, em thực sự tìm thấy trên dòng bến Đục một khoảng tĩnh lặng của Hương Sơn.


    Chiều quay về vẫn trên chuyến đò ấy. Khi em giơ máy ảnh lên, anh lái đò bỏ một tay chèo vuốt nhẹ mái tóc ướt mưa. Cả đoàn nói chuyện với anh suốt chặng đường nhưng không ai hỏi anh tên gì. Mọi người sẽ nhanh chóng quên anh, nhưng câu chuyện anh kể về cuộc sống của những người lái đò thì khó mà quên được.


    Mây núi nhấp nhô ẩn hiện theo nhịp chèo của anh. Anh bảo con trai anh rất thích chèo đò nhưng anh không bao giờ cho nó chạm vào tay chèo. Cuộc đời của anh chị đã đủ lắm rồi. Anh nói cười vô tư và hóm hỉnh. Con đò xuôi theo dòng bến Đục với bao tâm trạng con người. Cả đoàn đều yên lặng, ai nói gì đó cũng nói thật khẽ. Hình như không ai muốn phá vỡ không gian này?!




    Những người lái đò trên Hương Sơn phần đông là phụ nữ. Trời mưa rét là thế, gió lại ngược chiều. Vậy mà các cô các chị vẫn một mình đẩy mái chèo băng băng trên sông. Thỉnh thoảng có chiếc thuyền máy lướt qua sóng xô nghiêng cả con đò. Sao người ta lại bảo phụ nữ chân yếu tay mềm?!




    Bến Đục không còn mang vẻ hoang sơ thơ mộng của miền sơn khê. Một thị trấn sầm uất với những quán cafe, karaoke và hàng quán bên đường. Hai bên bờ kè đá thẳng tắp, những con đò đã được kim loại hoá chỉ trừ mái chèo. Em cố vay mượn cảm xúc của thi ca để mang nét Hương Sơn về nhà.


   Trời mưa quá em không cảm nhận hết được vẻ hùng vĩ và hoa lệ của chốn tiên sơn. Tuy vậy, chuyến đi đã để lại trong em nhiều cảm xúc.


   Chỉ cần search hai từ "Chùa Hương" sẽ hiện lên rất nhiều bài viết hay, rất nhiều hình ảnh đẹp. Nhưng em muốn lưu lại cảm xúc hiện hữu thật trong mình, với những bức ảnh chụp theo cách nhìn riêng của em.



    Về nhà sau một ngày dầm mưa dãi gió, em nằm bẹp mất hai ngày. Em phải lê dép đến lớp vì đầu ngón chân và cổ chân đau quá không đi nổi giày. Sao cũng là phụ nữ mà em lại chân yếu tay mềm?! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét