15/12/12

Entry chưa thể đặt tên

   Tôi gặp lại chị trên góc đường chờ xe buýt, vẫn với người đàn ông đứng cùng chị cách đây một năm. Thấy tôi, chị vội quay đi. Người đàn ông hình như không nhận ra tôi nên nhìn theo. Họ có vẻ tiều tụy hơn năm trước.
   Chị là mẹ học trò của tôi - cô học trò đã giấu mẹ nộp tiền may đồng phục bằng tiền mừng tuổi, khi em biết mẹ không có tiền. Mới về trường tôi đã ấn tượng với em bởi nét mặt buồn, không vui tươi tinh nghịch như lứa tuổi của em. "Bố nó chết sớm. Mẹ nó bỏ về nhà đẻ, chỉ theo trai thôi chả để ý gì đến nó", đó là lời bà nội của em.
   Năm ngoái HP có 30 học bổng dành cho học sinh nghèo vượt khó. Học trò nghèo nhiều lắm nên những trường hợp đặc biệt nhất và xuất sắc nhất mới được xét. Tuy vậy nhưng trong tôi có một chút tham lam, ích kỷ cộng thêm chút vô tâm ... nên tôi đã viết đơn rất tâm huyết, quyết giành cho học trò của tôi một suất. (Vô tâm là bởi nếu học trò của tôi được thì sẽ có một học trò khác không được).
   Tôi gọi điện cho chị hỏi chi tiết về gia đình. Chị bảo chị bị bệnh nặng, hiện đang yếu lắm nhưng vẫn nhất định đến trường gặp tôi. Và 15 phút sau chúng tôi bắt đầu một câu chuyện dài.
   Chị không biết chồng chị nghiện cho đến ngày anh sốc thuốc chết, khi ấy con gái duy nhất của anh chị mới 19 tháng. Con chị không biết uống sữa, bởi lương công nhân may hồi ấy chỉ đủ cho hai mẹ con sống khổ sở. Giá như cuộc đời cứ như thế với chị thì còn an ủi biết bao. Sáu năm sau khi ốm nặng quá phải vào viện, chị mới biết mình bị AIDS. Chị yếu dần và rồi không thể đi làm nữa, khốn khó càng khốn khó hơn. Nhưng chị vẫn đóng đủ tiền học cho con vì không muốn ai biết chị bị bệnh AIDS. Những đồng tiền ấy chị có được sau những tối đứng đường đón khách. Nhìn chị, tôi hiểu rằng kiếm tiền bằng cách đó với chị chắc rất khó khăn, bởi chị không có sắc đẹp, không có sức khỏe, không có cả cách làm cho mình hấp dẫn hơn...
    Nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt héo hon của chị. Tôi vẫn là người biết cách chia sẻ vậy mà lúc ấy nói một câu an ủi chị thật khó. Và rồi chị gặp người đàn ông ấy, người đứng chờ xe cùng chị sáng nay. Và từ đó, chị "theo trai" bỏ đứa con gái ở lại với bà nội. Nhắc đến người ấy, có cái gì ánh lên trong đôi mắt mệt mỏi thẫn thờ của chị. "Lúc đầu em cũng chỉ cặp để lấy tiền nuôi con, nhưng càng ngày em càng biết ơn anh ấy". Anh ấy cho chị tiền nuôi con và không chỉ có thế. Chị đi làm cùng anh, mỗi đợt nhập viện chị không còn một mình nữa...
   Tôi không biết chắc trong ánh mắt đó có tình yêu không. Nhưng tôi thấy ánh nhìn ấm áp hơn trong mắt chị. Và có chút gì giống ánh mắt chị nhìn tôi trong lần gặp cuối cùng, khi con chị đứng trên sân khấu nhận học bổng. Chị giơ tay ra nhưng vội rụt lại. Có lẽ chị muốn nắm tay tôi nhưng chị ngại. Tôi cầm bàn tay xương gầy của chị, khuyên chị năm học tới nên nộp đơn xin miễn giảm, tiền đóng học để dành cho con, phòng khi chị ốm không lo được cho cháu.
    Tôi không chắc lý do sáng nay chị quay đi, không muốn tôi nhìn thấy chị. Nhưng tôi mừng vì con gái chị vẫn chăm ngoan học giỏi và mừng vì người đàn ông ấy vẫn cùng chị chờ xe buýt!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét