15/12/12

Valentine thứ 11

    Ngày ta bắt đầu biết những đêm mất ngủ vì ai đó, Valentine còn khá lạ trên miền quê bát ngát lúa ngô của ta. Và ta sẽ chẳng bao giờ quan tâm lắm đến cái ngày có tên nước ngoài ấy, nếu nó không phải là ngày đánh dấu bước ngoặt lớn của đời ta ...


   Nó đặc biệt chẳng phải là ngày tình nhân, mà bởi nó là ngày ta "chờ mãi cuối cùng anh cũng nói". Cả một thời tuổi trẻ ta bà già đến mức không dám cho chàng trai nào nắm tay ta. Anh được ưu ái lắm mới có cơ hội bắt tay ta vài lần. Bàn tay anh ấm lắm. Vậy mà tối Valentine ấy, khi anh cầm bông hồng đưa cho ta, bàn tay anh lạnh ngắt. Như bị nhiễm virus cực mạnh, hệ điều hành của ta tê liệt hoàn toàn. Và ta bật ra một câu chẳng thể ngớ ngẩn hơn: " Anh rét lắm hay sao mà tay lạnh thế!". Mãi sau này ta mới biết anh cũng như ta: sợ quá thành ra thế.


    Thế là ta bắt đầu biết đến một tình yêu thực sự: được khóc khi chả có gì đáng khóc, được áp bàn tay anh lên má thay vì những tách trà vô cảm, ta càng giận dỗi anh càng ôm ta chặt hơn, (chứ khi ta giận dỗi với mấy đứa bạn, chúng nó chả thèm hỏi ta làm sao). Trước đó ta vẫn vắt vẻo sau xe anh nhưng chỉ dám đùa vui hay đá đểu anh, chứ ta thề là chưa bao giờ dám chạm vào anh. Ta nghe người ta nói nhiều về những nụ hôn ngọt ngào. Ta không tin, chỉ thấy kinh kinh. Nó cứ mất vệ sinh thế nào í. Anh là người đầu tiên và cuối cùng ta hôn ... tính đến thời điểm này. Mặc dù vị giác của ta bảo không hề phát hiện ra chút gờ lu cô nào nhưng cảm giác bảo rất ngọt ngào. Ừ, thật ra hôn không kinh như ta tưởng.
   Và ta cũng bắt đầu những tháng ngày điên điên của tình yêu. Cuối tuần dù nóng hay lạnh ta với anh lại vi vu ra biển, có khi chỉ để uống nước dừa và ngồi trên kè đá nghe tiếng sóng. Phong phanh trong chiếc áo gió ta vẫn ấm suốt chặng đường rét mướt. Ta cứ thích phong phanh thế để được anh lo lắng và để được anh ghì chặt hơn... Nếu đã từng đứng cùng người yêu trước biển, tin rằng ai cũng sẽ giống ta. Chiều muộn ta với anh đứng trên con đường ra Đình Vũ, nhìn những con thuyền nhỏ trôi lặng lẽ trong ráng chiều. Bình yên lắm!


   Ta đã yêu anh 10 năm rồi đấy! Ta không đếm, đúng hơn là ta không thể đếm ta với anh đã giận dỗi nhau bao nhiêu lần. Không ít đâu! Và cũng có nhiều khi ta buồn đến thẫn thờ. Sau đó ta mới ngộ ra rằng hạnh phúc của gia đình ta, không khí trong ngôi nhà của ta gần như do tâm trạng ta quyết định. Những ngày ta vui, ta dễ tính hơn một chút, dịu dàng hơn một chút, dễ thương hơn một chút... thì ta với anh sẽ được vui gấp đôi. Nó ngược lại với những ngày ta cau có, ta lầm bầm...
   Và ta thừa nhận rằng đàn ông bao dung và độ lượng hơn những người đàn bà như ta. Hơi một chút ta đã giận đã dỗi, nhưng được cái ta nhanh quên. Nên khi nào ta giận anh luôn im lặng nghe ta nói, nói hết thì ta hết giận. Anh chỉ chờ đến lúc ấy, chọc đểu ta mấy câu làm ta nổi máu tinh nghịch mà chọc lại. Thế là hết giận thôi! Anh trêu ta sao không bao giờ giận chồng bỏ về nhà ngoại. Ta chẳng dại đến thế. Ta có thể hiên ngang ra đi, nhưng nhỡ anh không đến năn nỉ ta về thì làm thế nào. Tự đi tự về thì còn gì giá trị của ta nữa.


    10 năm yêu anh, 9 năm làm vợ anh ta chưa bị ăn đòn lần nào. Đó là thành công của ta và chính là thất bại của mẹ ta (trong lĩnh vực dự đoán). Mẹ ta từng lo ta lấy chồng mỗi ngày sẽ ăn đòn ít nhất một lần. Mẹ ta toàn đoán sai về ta. Ngày xưa ta nhất định 27t mới lấy chồng mẹ lo lắm. Mẹ ta doạ: "27 thì mày già rồi. Lúc ấy nó bỏ mày ế chỏng gọng ra con ạ". Ta chẳng sợ già, đến giờ ta cũng đã già đâu. Trên mặt ta chưa hề có nếp nhăn nào. Ừ, trên mặt thì ta chắc chắn là chưa có nếp nhăn nào.
    Nhưng càng đến cuối tuổi cưới đẹp ta càng suy nghĩ ghê lắm, cuối cùng ta quyết định ăn muối ... vì sợ bị ươn. Mợ ta bảo: "Nếu cho chọn lại chắc chỉ có cái Mai nó vẫn chọn chồng nó". Những lúc ấy ta thấy tự hào lắm lắm. May mà ta ngoan, biết nghe lời mẹ doạ!
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét