17/12/12

Tháng Năm


   Từ lâu lắm, mỗi sáng đến trường ta vẫn giữ thói quen chờ bông phượng đầu mùa thức giấc. Giấc ngủ của phượng dài lắm, dài mà tĩnh lặng đến lãng quên, để rồi khi thức giấc tiếng cựa mình làm ta như choàng tỉnh. Cây phượng bên cổng trường sáng nay đã bung những chấm đỏ đầu tiên, điểm xuyết trên khung trời xanh ngắt, để rồi từ đây những con bướm phượng sẽ làm hồng thêm trang sách. Và ta lại chạm vào những ngày tháng hạ ...

"Rồi cũng đến một tháng Năm cháy đỏ
Đừng đốt lòng ta vòm phượng dấu yêu ơi
Ta níu giữ một màu xanh thương nhớ
Tiếng ve ran xao xác cả khung trời

Lớp học cũ thân thương vòm lá rủ
Tiếng trống trường khắc khoải những âu lo
Góc bảng đen bụi phấn dày lớp phủ
Tự hỏi lòng sao ngày tháng trôi mau

Rồi cũng đến một tháng Năm gay gắt
Hoa như mưa trên áo trắng học trò
Lời cô giảng lắng sâu đáy mắt
Cô hiểu chúng mình ... đã bớt vô tư ..."

    Tháng Năm ngơ ngẩn theo ta vào lớp học. Tháng Năm chao nghiêng trong mắt học trò. Nhìn vào những đôi mắt ấy, ta thấy ngập tràn tâm hồn ta một thuở. Chỉ vài ngày nữa thôi những đôi mắt tròn xinh kia sẽ rời xa khung trời này. Các em rồi cũng như ta, ngày càng xa sự khởi đầu, xa những vùng chảy êm đềm của dòng sông thơ ấu, để đến với đại dương bao la rộng, mênh mông dài và những chiều sâu thăm thẳm.
    Bất đồ một cơn gió nóng của mùa hạ vút qua mang theo cơn bão lá đáp xuống sân trường. Những chiếc lá nhỏ xinh bay xa hơn các bạn của chúng ... xoay xoay ... rơi nhẹ lên khung cửa sổ lớp học. Có kẻ bất giác nhớ một thời ôm cặp sách bồi hồi trong sân trường ngày chia tay. Kẻ đó đã khóc nức nở trong vòng tay ôm của bè bạn. Rồi giờ đây, mỗi mùa hè đến kẻ mít ướt ấy lại giang tay ôm lấy những cô cậu học trò mắt đỏ hoe.
     Nhưng trong nỗi buồn chia tay chứa chan niềm tin và hy vọng. Theo thời gian học trò của ta phải lớn lên. Mỗi hè sang các em có thêm một tuổi phượng hồng, không thể mãi mãi nũng nịu cha mẹ thầy cô, hay dỗi dằn vô cớ rồi lại quên ngay với bạn bè... Có thể các em sẽ thấy mình nhỏ bé vô cùng so với đại dương mênh mông kia, nhưng các em vẫn cứ hiện hữu. Tương lai đang vẫy gọi. Học trò của ta sẽ bước chân vào con đường mới, bằng những bước đi vững mạnh, bằng tài năng và nghị lực của bản thân... Còn ta sẽ đón lớp học trò mới, mở ra trang giáo án tinh khôi cho mùa thành công năm sau ...
     Học trò ơi! Nắng tháng Năm đang nồng lên bỏng cháy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét