15/12/12

Đối lập bên nhau Hà Nội - Hải Phòng



    Với tôi, đến Hà Nội mỗi lần đều như trở về. Dù nơi ấy không phải nơi tôi sinh. Dù nơi ấy không phải nơi tôi lớn lên. Và tôi chưa thực sự biết sống như một người Hà Nội.


    Sáng chớm đông, những làn mưa lun phun đem cái se lạnh theo tôi vào phố. Những con phố vẫn quen thuộc dù đã lâu lắm tôi không đi qua. Vẫn rất mới những chiều đạp xe vù vù trên đường Bưởi. Chùm dâu da xanh ở dốc đường hồi ấy như vẫn chua chua trong miệng tôi.
    Mùi hoa sữa không còn làm tôi khó ngủ, nhưng vẫn phả vào tôi những xúc cảm rất sâu. Loài hoa ấy tôi đã yêu từ khi bắt đầu biết nghe nhạc, biết đọc thơ. Cứ ngỡ hoa sữa cũng trắng xanh và thơm ngọt như giàn dạ hương đầu ngõ. Hoá ra đó chính là những cây hoa rất to trong công viên gần cổng trường, mà tôi vẫn khó chịu khi chúng toả hương mỗi độ thu. Bạn tôi bảo hoa sữa phải ngửi về đêm mới tuyệt. Tôi bẻ trộm một cành về treo bên cửa sổ, nhưng tôi đã không chịu nổi mùi hương của nó. Bạn tôi ngặt nghẽo cười khi nghe tôi than thở...
Chỉ đến khi biết yêu, tôi mới thực sự biết yêu hoa sữa.



     Tôi ngỡ ngàng bắt gặp một cô gái đạp xe mipha trên phố, như thấy lại Hà Nội của thời tôi 18 tuổi. Chỉ khác là cô gái có đeo iphone. Chỉ cần theo sau cô gái ấy một đoạn đường ngắn, tôi tin chắc rằng ai cũng sẽ hiểu: sao người ta lại nhớ nhiều đến những người con gái Hà Thành. Hà Nội trong tôi như một thiếu nữ xinh đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa và quá đỗi thánh thiện...
Ấy là tôi nhìn Hà Nội qua bạn tôi, một cô gái Hà Nội đúng là Hà Nội.



    Tôi vội vã đi tìm nửa đối lập của tôi, chính là một nửa mà đến giờ tôi vẫn thiếu. Gần hai mươi năm chúng tôi cứ đối lập bên nhau, một Hà Nội - một Hải Phòng. Giọng của tôi như tiếng sóng biển chiều muộn. Trong khi giọng cô ấy ngọt như chiếc bánh rán cô ấy làm cho tôi ăn. Ngày ấy tôi chỉ biết ăn, chứ chưa biết trộn bột như thế nào. Nhìn đôi tay cô ấy nhào bột mà thèm: Thèm bánh rán, thèm được khéo léo đảm đang như cô ấy, và thèm cả nước da trắng đến tinh khiết, nước da mà những người sinh ra và lớn lên ở biển như tôi ít người có được.


    Bốn năm cấp II tôi được học hết quyển Tiếng Anh lớp 6, còn bạn tôi học 4 quyển. Chúng tôi gặp nhau khi vào trung học. Ngay tiết Tiếng Anh đầu tiên tôi đã choáng, ngưỡng mộ cô ấy vô cùng và cũng tủi thân không ít. Tôi loay hoay không biết mình phải học như thế nào. Tôi hỏi cô ấy rất nhiều mới làm được những bài kiểm tra đầu tiên. Đến một lần cô ấy bảo: "Bạn hỏi ít thôi. Tớ còn phải làm bài chứ". Tôi cứ rơm rớm nước mắt suốt giờ kiểm tra hôm ấy. Và tôi biết mình phải làm gì... Chính từ câu nói ấy mà học kỳ sau tôi đã đạt điểm giỏi. Và thế là tôi mê Tiếng Anh, bỏ cả ước mơ trở thành sinh viên trường Luật.


    Chúng tôi lại gặp nhau sau những bộn bề. Cô ấy luôn ngọt ngào và lắng sâu như hoa sữa, còn tôi vẫn mang cái mằn mặn, nồng nồng của gió biển. Chúng tôi vẫn đối lập bên nhau, một Hà Nội - một Hải Phòng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét